Lôi Tuấn khổ sở lau mồ hôi trên trán: “Cũng sắp chín bảy phần rồi…”
Lăng Vi che miệng, cười lên. Quay đầu hỏi Diệp Đình: “Ánh mặt trời chói gay gắt như vậy, sẽ nướng chết người, để anh ta lên xe được không?”
Vừa rồi ở trong rừng cây, Lôi Tuấn còn cứu cô, nguyên tắc làm người của Lăng Vi là: Bạn nhường tôi một thước, tôi kính bạn một trượng. Bạn nhượng bộ, tôi còn nhượng bộ hơn bạn, bạn cương quyết, tôi cương quyết hơn bạn gấp trăm lần.
Lôi Tuấn cứu cô hai lần, nên nhìn người này này tương đối thuận mắt.
Diệp Đình rũ mắt tiệp, giống như không nghe.
Lăng Vi lại quay đầu nhìn Lôi Tuấn.
Anh ta và Lôi Đình nhìn nhau, hai người đứng suy đoán.
Lôi Đình bĩu môi, hiển nhiên nghe hiểu ý Lăng Vi. Cô nói “cho anh ta lên xe”, mà không phải là “cho bọn họ lên xe”, đây là không bao gồm Lôi Đình.
Lôi Đình cũng biết mình vừa mắng Lăng Vi hai lần, người ta đòi lại cũng không sai. Nhưng trong lòng không thoải mái lắm.
Diệp Đình không mở cửa, hai người kia cứ đứng vậy.
Lăng Vi biết, Diệp Đình không lên tiếng, bọn họ không dám lên xe…
Lăng Vi hạ cửa kính xuống, đưa cho Lôi Tuấn một chai nước.
Lôi Tuấn đưa tay, dừng lại. Lăng Vi trực tiếp nhét chai nước vào trong tay anh.
“Hai người làm gì đắc tội anh ta?” Lăng Vi hỏi.
Hai người không lên tiếng. Trong đầu nghĩ, còn không phải vì cô…
Lôi Tuấn tương đối linh hoạt, cười nói: “Gần đây thân thể tôi yếu ớt, muốn rèn luyện một chút.”
“Phương thức rèn luyện của anh… Thật kỳ lạ.”
Lôi Tuấn cười khổ.
Lăng Vi nhìn Lôi Đình: “Cô thì sao?”
Lôi Đình thấy cô chủ động hỏi mình, tâm niệm thay đổi thật nhanh, đây là cấp cho cô ta cành ô liu?