Đoạn Mục Chi nói rằng anh có đi phỏng vấn ở gần công ty Trì Niệm, nên sau khi phỏng vấn kết thúc muốn chờ Trì Niệm tan làm sẽ cùng cô đi về nhà. Anh tính thời gian mà Trì Niệm sẽ tan sở, rồi mua cà phê một mực ở dưới lầu công ty chờ cô ra, nhưng cô lại không nhìn thấy anh.
Nghe anh nói, vậy là anh đã đi theo cô suốt cả một đoạn đường dài cho tới đây, Trì Niệm liền thấy kinh ngạc khi anh lại có thể nhẫn nại như thế này, may mắn là dọc đường đi mình vẫn còn tốt, không có làm trò cười gì cho thiên hạ, nếu không bị anh nhìn thấy, cô sẽ mất mặt chết.
Tuy rằng ly cà phê trên tay khi đợi cô đã lạnh thấu, nhưng theo cô về nhà thì cà phê vẫn còn nóng hôi hổi.
Hai người sóng vai đi trên phố, cuối thu gió mát, trong tay bưng ly cà phê nóng hầm hập, ngược lại không cảm thấy lạnh lắm.
Đoạn Mục Chi thấy tâm tình Trì Niệm tựa như không còn nặng nề như vừa rồi bèn thử hỏi: "Học tỷ đang gặp chuyện không vui gì sao?".
Trì Niệm đang nghĩ lại suốt đoạn đường này quả nhiên là cô thất thần đến nỗi bị người ta đi theo cả một đường như thế mà cũng không hề phát giác, bỗng nhiên Đoạn Mục Chi đặt câu hỏi, cô sửng sốt một chút.
"À, cũng không có gì." Vị cà phê hơi đắng, Trì Niệm nhấp một miếng, nhẹ nhàng cười, "Chỉ là đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng."
Đoạn Mục Chi nghe vậy dừng bước lại, mắt nhìn người bên cạnh, mi tâm nhăn lại thành một đường cong như có như không, "Tại sao lại nói như vậy?".
Trì Niệm suy nghĩ một lúc, đem chuyện phát sinh trong công ty đại khái nói lại một lần. Cô tự cho rằng năng lực tự phục hồi luôn rất mạnh, lúc đầu cô cũng rất bực bội, nhưng lúc này khi nói ra, cô không còn cảm thấy khó chịu như lúc nãy nữa, chỉ là trong lời nói vẫn không thể giấu được sự mất mát.
"Tôi luôn nghĩ rằng tôi sống qua ngày nhờ vào sự thông minh của mình, cũng không cần phí tâm hay phí sức, cuộc sống trôi qua rất dễ chịu. Nhưng khi bị người ta nói thẳng như vậy tôi mới hiểu được, tôi thực chất chỉ là một kẻ vô dụng và lười biếng mà thôi."
"Cẩn thận."
Trì Niệm nói, chợt cảm thấy có một cánh tay siết chặt mình.
Có người đi xe đạp chạy qua, Đoạn Mục Chi ôm cô đến bên người, cánh tay hơi vươn ra che chở bên cạnh cô.
Từ phía sau lưng nhìn, Trì Niệm giống như là bị ôm vậy.
Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên được rút ngắn, để Trì Niệm chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy hầu kết của Đoạn Mục Chi, cô khẽ giật mình.
Đợi xe đi qua, Trì Niệm lập tức muốn thối lui, Đoạn Mục Chi lại buông cô ra trước.
Anh đem ly cà phê đang cầm trong tay này chuyển sang tay kia, nhẹ giọng mà nói: "Thật ra ngược lại tôi rất hâm mộ tính cách này của học tỷ."
Trì Niệm giương mắt: "Hâm mộ tôi?"
"Đúng vậy đó." Đoạn Mục Chi quay đầu lại cười với Trì Niệm: "Chí ít bản thân chị luôn cảm thấy thoải mái."
"Thật ra ai cũng có cá tính riêng, có người thích mạnh mẽ, háo thắng, có người lại thích thờ ơ với danh lợi. Nhưng dù là mạnh mẽ hay thờ ơ thì mục đích cuối cùng vẫn là khiến cho bản thân mình cảm thấy thoải mái là tốt nhất. Tôi nói hâm mộ chị, bởi vì ngay từ đầu chị đã biết cách làm thế nào để bản thân mình thoải mái. Bất quá đồng nghiệp kia của chị cũng có nói một câu đúng."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoáng cái đã đến ga tàu điện ngầm, Trì Niệm vừa bước lên bậc thang, nghe vậy thì dừng lại, cô quay đầu nhìn Đoạn Mục Chi: "Câu nào?"
Đoạn Mục Chi dừng sau lưng cô, Trì Niệm nhìn qua anh, anh cũng nhìn qua Trì Niệm, một cặp mắt đào hoa bên trong có ẩn chút ánh sáng mờ ảo và sâu thẳm.
"Người chuyên nghiệp làm những việc liên quan đến chuyên môn của mình. Nếu đó là chuyên môn mà cô ấy đã làm chuyên nghiệp rồi, vậy thì cứ để cho cô ấy làm đi. Chị chỉ cần để cho bản thân mình được thoải mái là được."
Trì Niệm nghe vậy, trong đầu bỗng nhiên có thật nhiều ý nghĩ tránh đến tránh đi, cô một chút cũng không thể bắt trọng điểm, chỉ có thể theo bản năng hỏi: "Câu này của cậu, hình như có chỗ nào đó không đúng?"
"Không đúng chỗ nào?" Bước chân muốn bước lên bậc thang của Đoạn Mục Chi dừng lại, chờ Trì Niệm nói tiếp.
"Ừm. . ." Trì Niệm gõ đầu suy nghĩ, "Nếu như đổi thành người khác, hẳn là sẽ khuyên tôi nên nỗ lực hơn, hoặc là nên học tập theo những người có chuyên môn cao, nhưng mà nghe cậu nói, có khác nào như khuyên tôi tiếp tục yên tâm làm một con cá ướp muối đâu?"
"Ừm." Đoạn Mục Chi trầm ngâm một cái rồi chớp mắt, bỗng nhiên cười một tiếng, bước lên bậc thang, hai người đang đứng cạnh nhau rất gần.
Trì Niệm biết là anh đang an ủi mình, cho nên mới muốn pha trò một tí để cho bầu không khí bớt ảm đạm đi, nhưng cô không nghĩ tới Đoạn Mục Chi lại đột nhiên tới gần.
Hai mũi giày của cả hai cơ hồ là dính chặt vào nhau, Trì Niệm thậm chí có thể thấy khuôn mặt đờ đẫn của mình trong cặp mắt đào hoa của Đoạn Mục Chi.
"Cá ướp muối có gì không tốt đâu? Tóm lại tôi không phải là ai khác."
"Tôi chỉ muốn chị vui vẻ."
----
Buổi tối đó, Trì Niệm không có nằm mơ.
Bởi vì cô mất ngủ.
Cả một đêm cô không thể nào chợp mắt, chỉ vừa nhắm mắt lại thôi, trước mắt tất cả đều là gương mặt của Đoạn Mục Chi.
"Cá ướp muối có gì không tốt đâu? Tóm lại tôi không phải là ai khác."
"Tôi chỉ muốn chị vui vẻ."
Cả đêm, bên tai Trì Niệm cứ lặp đi lặp lại hai câu nói này.
Cô không hiểu, Đoạn Mục Chi đây là có ý gì?
Đùa giỡn với cô sao?
Chắc chắn là!
Nếu như không phải đùa giỡn, tại sao nhịp tim của cô lại đập rộn lên như vậy, hô hấp cũng không đều?!
. . . Nhưng nếu như là đùa giỡn, vậy sao cô lại không cảm thấy tức giận?
Cái này thực sự làm cho người ta rất khó hiểu.
----
Sáng hôm sau rời giường, quầng thâm dưới mắt của Trì Niệm cùng ánh mắt của Đoạn Mục Chi chạm thẳng vào nhau ở phòng khách.
"Học tỷ, hôm qua chị ngủ không ngon sao?"
Bị "Đoạn Mục Chi" quấy rối cả một đêm, nên thứ mà Trì Niệm hiện tại không muốn nhìn thấy nhất chính là khuôn mặt của Đoạn Mục Chi.
Ngay khi vừa ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt đẹp mắt kia, Trì Niệm liền bắt đầu cảm thấy trên mặt phát sốt cộng thêm hô hấp khó khăn.
"À tôi phải đi làm rồi! Sắp trễ mất! Bái bai bái bai!"
Trì Niệm cúi đầu liền chạy ra ngoài, sữa chua và bánh mì trong tay Đoạn Mục Chi còn chưa kịp đưa cho cô.
"Học tỷ, học. . ."
"Tối nay tôi sẽ không về ăn cơm!"
Bang ——
Nhìn xem bóng lưng chạy trối chết của Trì Niệm biến mất ở ngoài cửa, khóe môi Đoạn Mục Chi khẽ nhếch lên.
Không về ăn cơm?
Khó mà làm được nha.
----
Đào Nhạc đi Nam Thành công tác hơn một tuần, nghe nói cô ấy là đại diện cho tạp chí của họ để tham gia một buổi tiệc thời trang hoành tráng. Cái gì mà minh tinh tai to mặt lớn, ông chủ tập đoàn, tất cả cô ấy đều gặp qua mấy lần, còn cùng với vài người trong đó trao đổi phương thức liên lạc để có một cuộc phỏng vấn độc quyền.
Thời điểm Trì Niệm gọi điện thoại tới, người đối diện thấy tên cô liền hưng phấn kể hết mọi chuyện, Trì Niệm thở dài một hơi liền kích động la lên: "Nhạc Nhạc, cứu tớ!"
Ngày mai là cuối tuần, Đào Nhạc vốn định là sẽ lên chuyến bay tối nay trở về, sau khi nghe Trì Niệm kêu cứu lập tức đổi lại thành vé bay chiều nay.
Khi xuống máy bay, cô chẳng thèm sắp xếp hành lý, liền đến thẳng nhà hàng đã hẹn với Trì Niệm.
Ngay khi hai người gặp nhau, Đào Nhạc đang muốn đặt hành lý xuống rồi chạy tới cho Trì Niệm một cái ôm đầy phấn khích sau khi xa cách nhau một thời gian, bên cạnh ghế dài đã truyền đến một thanh âm cực kỳ quen thuộc.
"Học tỷ?!"
Trì Niệm kinh ngạc quay đầu, trông thấy trên ghế dài đột nhiên mọc ra một cái đầu, xém chút nữa dọa cô hết hồn.
Đào Nhạc ở sau lưng cô, hai mắt sáng lên: "Mục Chi!"
Trì Niệm nhìn qua Đoạn Mục Chi, khó khăn không nói được một câu hoàn chỉnh: "Cậu cậu cậu, cậu cậu. . ."
"Tôi tôi? Tôi cũng rất vui vẻ đó học tỷ." Đoạn Mục Chi quỳ gối trên chiếc ghế dài, hai tay chống trên lưng ghế, giống như một đứa trẻ ở nhà trẻ chờ được giáo viên chia bài.
Cao Thành ở một bên hận không thể lấy điện thoại ra đưa cho Đoạn Mục Chi phát sóng trực tiếp, hắn thư thả ngồi uống trà cười nhạo: "Phục vụ."
----
Nhân viên phục vụ đi đến đem bốn người ghép thành một cái bàn lớn.
Trì Niệm và Đoạn Mục Chi ngồi ở bên trong, Đào Nhạc và Cao Thành ngồi ở bên ngoài.
Trì Niệm cúi đầu, ánh mắt của Đoạn Mục Chi và Cao Thành đều tập trung ở trên người cô, Đào Nhạc nhìn Đoạn Mục Chi một hồi, rồi lại đưa mắt sang nhìn Cao Thành một hồi, nước bọt chỉ chưa có chảy thành sông mà thôi.
Quả nhiên những người đẹp trai thường chơi chung với nhau mà.
Khi Trì Niệm đang lúng túng định kiếm cớ trốn đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng khịt mũi bên cạnh.
Đào Nhạc không giấu được tự nhiên, bí mật xoa xoa tay hỏi: "Mục Chi, đây là bạn của anh sao? Họ là gì thế, thuận tiện có thể cho tôi phương thức liên lạc được không?"
Trì Niệm khẽ giật mình.
Cô ngước mắt lên, thấy sắc mặt của hai người đàn ông đối diện khác hẳn, cô vội vàng nhéo tay Đào Nhạc dưới gầm bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm phiền cậu đừng có tùy tiện tiết hormone như thế này được không!"
Đào Nhạc bị nhéo đau liền hít sâu một hơi, "Sao cậu lại nhéo tớ?"
Trì Niệm tuyệt vọng liếc mắt.
Cao Thành liếc nhìn sắc mặt của Đoạn Mục Chi, nín cười hỏi: "Tiểu Đoạn, cậu cũng không giới thiệu cho chúng ta một chút sao?"
Tiểu Đoạn.
Đoạn Mục Chi nhíu mày, liếc mắt thấy Cao Thành đang cười ranh mãnh, anh hừ cười một cái.
"Đây là chủ nhà của tớ, Trì Niệm. Đồng thời," Đoạn Mục Chi nói, dừng lại một chút, "Đồng thời cũng là học tỷ thời trung học của tớ."
Trì Niệm nghe trong giọng nói của anh ẩn chứa ý cười, ngước mắt nhìn sang đã thấy nét mặt như cười như không giống như ngày hôm qua.
Trái tim cô đập mấy hồi.
Vội vã ngoảnh mặt đi.
"Vậy đây là. . .?" Cao Thành hỏi.
"À, tôi là. . ." Đào Nhạc đang muốn mở miệng.
"Anh ấy là bạn trai của tôi!" Trì Niệm vội vàng đáp.
"Bạn trai?" Cao Thành nhíu mày, nhìn Đoạn Mục Chi một chút, lại nhìn về phía Trì Niệm, dáng vẻ rất là kinh ngạc: "Học tỷ của Tiểu Đoạn, cô có bạn trai rồi sao?"
Học tỷ của Tiểu Đoạn. . .
Trì Niệm ở trong lòng mặc niệm mấy chữ này một chút, cảm thấy có chỗ nào đó kì quái.
Đoạn Mục Chi lúc này mới nói: "Học tỷ lúc ra cửa nói buổi tối không trở về ăn cơm, thì ra là muốn cùng bạn trai ở cùng một chỗ."
"Ây. . ." Trì Niệm sững sờ, hỏi anh: "Nhưng mà sao cậu lại ở chỗ này?"
Đoạn Mục Chi cúi đầu loay hoay bát đũa trong tay, giọng điệu có chút cô đơn, "Tôi không muốn ở nhà một mình ăn cơm, cho nên hẹn bạn đi ăn cùng. À, còn chưa có giới thiệu, đây là bạn của tôi, Cao Thành."
Cao Thành bị giọng điệu "cô đơn" của Đoạn Mục Chi làm cho bất ngờ, phản ứng chậm một nhịp, sau đó khẽ gật đầu với Trì Niệm: "Cao Thành. Lần đầu gặp mặt, xin được chiếu cố."
"Xin chào." Trì Niệm gật đầu chào hắn.
"Cao Thành?" Đào Nhạc nhíu mày lặp lại cái tên này một chút, nghi ngờ nói: "Cái tên này sao lại nghe quen tai vậy ta?"
Giọng cô không lớn, nhưng ba người đều nghe thấy được.
Đoạn Mục Chi lãnh đạm rủ mắt xuống, Cao Thành khẽ cười một tiếng, "Tên này có lẽ phổ biến nên nghe quen cũng không lạ."
Trì Niệm nắm chặt tay áo Đào Nhạc, thấp giọng nói: "Suýt nữa thì thành công rồi!"
Trì Niệm cho là cô ấy đang trêu hắn, nhưng Đào Nhạc thực sự cảm thấy cái tên Cao Thành này quen tai lắm, hình như cô đã nghe qua ở nơi nào rồi.
Là nơi nào vậy ta?
Bốn người ăn cơm, ngoại trừ Đào Nhạc và Cao Thành thoải mái ăn, thì Trì Niệm và Đoạn Mục Chi đều ăn có một chút.
Sau bữa ăn, Cao Thành đi lấy xe chuẩn bị đưa bọn họ về nhà.
Hắn đang nghĩ dùng lý do gì để đem Đào Nhạc cùng đi, không nghĩ tới cô lại tự mình đi cùng với hắn.
"Niệm Niệm, cậu cùng Mục Chi ở chỗ này đợi đi, tớ sẽ cùng anh ấy đi lấy xe."
"Hả, cậu. . ." Trì Niệm nháy mắt ra hiệu cũng không thể giữ Đào Nhạc ở lại.
Thế là chỉ còn có cô và Đoạn Mục Chi đứng trước cửa nhà hàng.
Dáng vẻ lúc Đoạn Mục Chi không nói lời nào nhìn có chút lạnh lùng điển trai.
Không biết tại sao, lúc này khi chỉ có mình cô ở cùng với Đoạn Mục Chi, trong lòng Trì Niệm lại có chút chột dạ.
Cô chắp tay sau lưng, các ngón tay lặng lẽ đan vào nhau.
Đoạn Mục Chi đảo mắt nhìn thấy động tác nhỏ này của cô, khóe mắt hiện lên một chút ý cười.
Anh thay đổi mũi chân hướng đến gần cô một chút, nhẹ giọng hỏi: "Một lát đưa Đào Nhạc về trước?"
"À, không cần đưa về." Trì Niệm khoát khoát tay, nói: "Anh ấy sẽ đi cùng tôi về nhà."
Đoạn Mục Chi sững sờ: "Tại sao?"
Trì Niệm nói: "Tối nay anh ấy sẽ ở qua đêm."
"Qua. . . Qua đêm?!"
○○○
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Niệm chỉ vào Đoạn Mục Chi: Là anh trêu chọc em. Chính là anh! Hứ!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!