Ăn tối xong, Kiều Chính Hạo bế Bánh Bao vào phòng ngủ trước, sau đó trở lại dọn dẹp đống chén đĩa trên bàn, hành động tưởng như bình thường của anh lại quá sức tưởng tượng với Mạc Nhược Vũ, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Kiều Chính Hạo lại thay đổi đến mức không ngờ tới.
Trong lúc Kiều Chính Hạo loay hoay trong bếp, Mạc Nhược Vũ chợt nhớ đến điện thoại của mình, cô kéo ngăn dưới bàn trước mặt ra tìm, quả nhiên Kiều Chính Hạo cất ở đây.
Vừa bật nguồn xong, thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Hải Lâm mấy chục cái, nhân lúc Kiều Chính Hạo không để ý, cô lén lút giấu điện thoại vào người ra ban công, nấp sau khoảng rèm che gọi điện cho Hải Lâm.
Hải Lâm bắt máy rất nhanh, giọng nói khẩn trương: “Anh còn tưởng em đi đâu, anh tìm em cả ngày nay"
"Em có chút việc, anh tìm em có gì sao?" Mạc Nhược Vũ giữ tông giọng nhỏ vừa phải.
"Anh lo em xảy ra chuyện gì, Kỳ Ngọc vừa gọi cho anh, anh đang đến nhà em"
"Đừng, em chuẩn bị đi ngủ rồi" Mạc Nhược Vũ căng thẳng thót tim.
"Em ở một mình, thêm Bánh Bao nữa anh không an tâm, anh vào bãi đổ xe chung cư rồi, đợi anh một lát, anh sẽ lên ngay"
Nói xong Hải Lâm liền cúp máy, Mạc Nhược Vũ hoảng loạn chạy vào nhà, vừa đến cửa đã đâm thẳng vào người Kiều Chính Hạo, eo cô được anh giữ lấy tránh ngã ra sau.
"Mạc Nhược Vũ, em chưa sợ đúng không?" Kiều Chính Hạo gằn thấp giọng, sắc mặt tối tăm lạnh lẽo nhìn cô.
"Không phải" Mạc Nhược Vũ biểu tình khổ sở nhưng lúc này không còn thời gian để giải thích: “Hải Lâm đến đây"
Ánh mắt Kiều Chính Hạo xẹt ngang một tia sáng, anh kéo Mạc Nhược Vũ vào trong khóa cửa ban công kéo kín rèm lại.
Trên gương mặt anh hiện lên nụ cười nhàn hạ: “Tôi ở đây, em cứ cho hắn ở lại đi"
"Anh muốn làm gì?" Mạc Nhược Vũ nghi hoặc hỏi, Kiều Chính Hạo làm gì tốt đến như thế.
"Để xem hắn ta tin tưởng em đến đâu"
Kiều Chính Hạo vừa dứt lời thì cửa đã có người gõ, điện thoại khóa, chuông cửa ngắt, xem ra Kiều Chính Hạo không cho ai làm phiền.
Anh chậm rãi quay người vào trong phòng, Mạc Nhược Vũ cố giữ bình tĩnh ra mở cửa cho Hải Lâm.
Hải Lâm tay xách đồ ăn mang vào, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Hôm nay em đi đâu vậy? Đột nhiên biến mất khiến anh sợ lắm có biết không?"
"Điện thoại em hết pin, em sang nhà bác có chút việc" Mạc Nhược Vũ cười gượng gạo, tự khen bản thân nói dối hợp hoàn cảnh.
Định bày đồ ăn ra, Hải Lâm nhìn đống chén đĩa trong bồn, anh nghi hoặc hỏi: “Nhược Vũ, chỉ có em với Bánh Bao lại ăn nhiều vậy sao?"
Mạc Nhược Vũ gượng cười gật đầu: “Phải, đồ ăn hợp khẩu vị"
"Xem ra cái này để mai vậy" Hải Lâm nuối tiếc nhìn túi đồ ăn trong tay, chợt quay sang hỏi: “Bánh Bao đâu?"
"Nó vừa mới ngủ" Mạc Nhược Vũ cứng nhắc trả lời, thầm nghĩ Hải Lâm mà đòi vào xem Bánh Bao thì tiêu chắc.
"Xem em kìa, đừng có ham công tiếc việc mà bỏ bê bản thân, nhìn em xanh xao như vậy anh xót lắm!" Hải Lâm xoa bên mặt Mạc Nhược Vũ, ánh mắt mang hàm ý sâu xa.
"Em biết rồi" Mạc Nhược Vũ gật đầu, xoay người tránh sự động chạm của Hải Lâm.
Đến ghế ngồi xuống, sofa đã trải thành giường, ánh mắt Hải Lâm đục ngầu bởi dục vọng, đêm nay chỉ có anh và Mạc Nhược Vũ, Bánh Bao ngủ ở trong phòng, đây chẳng phải là cơ hội tốt?
Bạn đang đọc bộ truyện Yêu Thầm Vợ Cũ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Yêu Thầm Vợ Cũ, truyện Yêu Thầm Vợ Cũ , đọc truyện Yêu Thầm Vợ Cũ full , Yêu Thầm Vợ Cũ full , Yêu Thầm Vợ Cũ chương mới