Sang ngày mới, Mạc Nhược Vũ buổi sáng không tài nào mở mắt nổi, nếu ngày đó không tự tay cầm kết quả xét nghiệm của Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ không bao giờ tin bởi năng lượng của anh luôn tràn trề dư dả, quật cô lên bờ xuống ruộng đến mức bất động vào ngày hôm sau. May mà Kiều Chính Hạo còn nhân tính không lôi cô đến công ty cùng anh, nhờ vậy mà thoát khỏi tay anh. Xe Kiều Chính Hạo rời đi một lúc lâu, Mạc Nhược Vũ giật mình nhanh chóng bật dậy đi tìm giấy tờ cá nhân mang đến bệnh viện cho Kiều Dương giúp cô chuẩn bị tham gia vào chuyến khám bệnh từ thiện. Bên trong phòng quần áo có một két sắt để phía dưới trong cùng của tủ, Mạc Nhược Vũ thử phá mật khẩu, từ ngày sinh của Kiều Chính Hạo và cô, cho đến ngày kết hôn đều không được. Mạc Nhược Vũ ôm két sắt gục đầu ngẫm nghĩ, nếu là ngày riêng thì xem như bó tay. Trong đầu lóe lên ý nghĩ, Mạc Nhược Vũ xoay ngày ly hôn...!vẫn thất bại, lùi về một số bất ngờ thành công, mặt Mạc Nhược Vũ đen thui, chắc chắn vì Kiều Chính Hạo chiếm được cô nên mới hả hê lấy làm mật khẩu. Lục trong sấp giấy, Mạc Nhược Vũ dễ dàng lấy được giấy tờ tùy thân của mình, lúc định cất những thứ còn lại vô tình phát hiện giấy đăng ký kết hôn, thời gian đăng ký vào ngay sau khi có giấy xác nhận ly hôn. Mạc Nhược Vũ nhìn chữ ký của mình bị giả mạo y hệt, còn có mộc thật khiến cô hoang mang đột độ, Kiều Chính Hạo đúng là muốn làm gì thì đều tự mình quyết định. Mạc Nhược Vũ ngồi bệt xuống đất, thẫn thờ nhìn giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ trong tay, hôm đó cô với Hải Lâm có ý định kết hôn, Kiều Chính Hạo liền lật bài ngửa vì sợ mọi chuyện bại lộ. Ngoại tình, lừa dối, ly hôn rồi quay lại bắt đầu lại mọi thứ, Kiều Chính Hạo xem cô mà chong chóng để xoay vòng vòng theo ý anh. Vậy mà, Mạc Nhược Vũ lại cam tâm tình nguyện để Kiều Chính Hạo đeo nhẫn cưới lại mà không hay biết mình quay lại kiếp phụ nữ có chồng. Theo đuổi cái quái gì chứ, rõ ràng Kiều Chính Hạo đã dự tính hết kết quả để dụ cô vào tròng. Cất lại những thứ không liên quan vào két sắt, Mạc Nhược Vũ mang giấy tờ của mình đứng lên, lấy một bộ quần áo đem đi thay. Bỏ đồ vào trong túi xách, Mạc Nhược Vũ xuống gara lấy xe ra ngoài, trên đường sẵn tiện ghé vào cửa hàng thay số điện thoại. Đến phòng khám của Kiều Dương, Mạc Nhược Vũ đưa hồ sơ cho anh, mong chờ thoát khỏi nơi đây càng sớm càng tốt. Nhìn sắc mặt u tối của Mạc Nhược Vũ, Kiều Dương đoán ra được phần nào đó, hỏi: “Anh mình lại làm gì rồi?"
Mạc Nhược Vũ lắc đầu không muốn nói, nhắc đến sẽ nổi điên, đợi bình tĩnh lại mới nói: “Nhớ là phải giữ bí mật chuyện này, mình không muốn đến cửa máy bay rồi phải quay lại đâu" Kiều Dương bật cười hiểu ý: “Anh mình bây giờ quản đến thế cơ à, nhưng nếu anh ấy biết cậu lén lút đi với mình liệu có lóc xương mình không?" "Xì" Mạc Nhược Vũ khinh bỉ, Kiều Chính Hạo ghen tuông đến em trai ruột cũng không chừa, nhưng ít ra thì anh có tình cảm mới như vậy, cô khẽ thở dài ngao ngán: “Phải rồi, lần này đi bao lâu?" "Trên dưới hai tuần, điều kiện ở đó thiếu thốn lắm, nên cậu nhớ chuẩn bị trước tinh thần" "Vậy cũng tốt" Mạc Nhược Vũ gật gù, sắp tới sẽ cắt đứt hoàn toàn liên lạc, lúc đó sẽ có thời gian để suy nghĩ kỹ càng hơn về vấn đề tình cảm. "Mà...!cậu với Hải Lâm...?" Kiều Dương hiếu kỳ, hỏi thẳng thì có hơi ngượng miệng. "Đừng nhắc nữa, đàn ông các người toàn là lừa đảo" Mạc Nhược Vũ chán nản mắng. "Đừng có ở đó mà đánh đồng, là do cậu ngốc thôi, mình đã từng nói Hải Lâm không giống như cậu nghĩ cậu không chịu tin, bị cậu ta lừa một vố đau rồi chứ gì" Kiều Dương bức xúc trách móc, người ngoài cuộc bao giờ cũng nhìn rõ mọi chuyện hơn người trong cuộc, ban đầu Mạc Nhược Vũ hẹn hò với Hải Lâm, Kiều Dương đã có ý phản đối. Cả ngày ở ngoài, chính xác là ở bệnh viện, Mạc Nhược Vũ cố tình về sớm hơn giờ tan làm ở công ty, nào ngờ ông sếp của cô về còn sớm hơn. Vào nhà đã thấy Kiều Chính Hạo mặt mũi hầm hầm ngồi ở sofa, Mạc Nhược Vũ cười lạnh trong lòng, đáng lẽ người nên giận là cô mới đúng. "Em đến bệnh viện làm gì?" Kiều Chính Hạo lạnh mặt hỏi. Giờ thì đã rõ, Kiều Chính Hạo luôn theo dõi cô từ trước đến nay, cuộc sống cô đã vốn nằm trong lòng bàn tay anh, tự do dường như trở thành thứ xa xỉ đối với cô lúc này. Mạc Nhược Vũ nhếch môi cười cay đắng: “Thế nào? Anh sợ vợ cũ qua lại với em trai hay sợ tôi làm chuyện dơ bẩn? Kiều Chính Hạo, ly hôn cũng đã ly hôn, anh lấy quyền gì để quản tôi?" Mạc Nhược Vũ không tin Kiều Chính Hạo không nói ra chuyện kết hôn lại, cô chờ đợi nhìn biểu cảm của anh chuyển từ cau chặt mày nóng giận cho tới khi dãn ra vẫn nhất quyết không nói sự thật. Kiều Chính Hạo bỗng đứng dậy đi đến chỗ Mạc Nhược Vũ, tay vòng ôm eo cô, cười ngọt ngào: “Công chúa nhỏ, đừng tức giận, chúng ta từ từ nói chuyện" Mạc Nhược Vũ ngơ ngác lẫn kinh ngạc nhìn Kiều Chính Hạo, người đàn ông này thật sự quá nguy hiểm. Con ngươi Mạc Nhược Vũ vừa ngước lên chỉ kịp nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Kiều Chính Hạo, cô hoảng loạn khi bất ngờ bị bế bổng lên, trong lòng bất an sợ hãi dẫn đến tim đập mạnh như muốn nổ tung. Kiều Chính Hạo không phải là muốn lên giường nói chuyện chứ?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!