Trò chuyện một lúc, Mạc Nhược Vũ lúc xoay đầu nhìn qua Kiều Dương chợt nhìn thấy một cô y tá nấp trong lều, dù cô gái trốn rất nhanh nhưng cô vẫn kịp thấy mặt.
Khóe môi Mạc Nhược Vũ cong nhẹ ẩn ý nhìn Kiều Dương, trong đầu hiện lên ý nghĩ xa xôi, tạm thời cứ im lặng quan sát sự tình trước.
Thức trắng một đêm, đến gần sáng thể trạng càng mỏi mệt, đang xoay người chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lát, sau lưng bỗng phát ra tiếng động cơ trực thăng từ xa, Mạc Nhược Vũ lẫn Kiều Dương đồng loạt quay đầu cùng một lúc.
Chiếc trực thăng đáp đất, cánh quạt thổi làn gió lớn như xoáy những thứ xung quanh bay lên.
Từ trên bước xuống, bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ từng bước lạnh lùng tiến đến gần.
Quần tây sơ mi vẫn còn đóng thùng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, hòa cùng mái tóc ngắn bay phấp phới trong gió.
Càng đến gần, nét mặt càng rõ ràng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, đôi mày cau nhẹ đầy giận dữ, gương mặt nam tính tỏa ra sát khí dày đặc.
Hô hấp Kiều Dương tạm ngưng, miệng lẩm bẩm sợ hãi khẩn cầu: “Đừng giết em"
Trái tim Kiều Chính Hạo trở nên lạnh lẽo khi nhìn thấy Mạc Nhược Vũ phờ phạc, trên gương mặt thẫn thờ nhìn anh không chớp mắt kia có vài vết thương.
Nói dối anh đi cùng Kiều Dương, còn để bản thân bị thương, bấy nhiêu thôi Kiều Chính Hạo cũng có thể nặng tay trừng trị Mạc Nhược Vũ.
Chỉ còn cách vài bước, Mạc Nhược Vũ bất giác nhấc chân lao đến Kiều Chính Hạo ôm chặt anh, nước mắt lo sợ kiềm nén cũng có thể tuôn ra.
Trước hành động của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo nhất thời nguôi đi cơn giận, nhanh chóng vòng tay ôm cô.
Nhìn sắc mặt Kiều Chính Hạo dịu đi, Kiều Dương thở phào nhẹ nhõm, vội chạy thoát thân, nào ngờ vừa quay người liền bắt gặp đồng nghiệp lẫn quân nhân đều hào hứng đứng trong lều đưa đầu ra hóng chuyện.
Trôi qua một lúc lâu, mặt trời bắt đầu mọc, ánh sáng dần dần phủ lên không gian mờ ảo.
Kiều Chính Hạo thương đến giận, muốn đem Mạc Nhược Vũ trói lại mang về nước xử cho một trận, nhưng đôi tay ôm lấy người anh chưa từng thả lỏng dù chỉ một giây, hại anh muốn trách cũng không nỡ.
Tầm mắt Kiều Chính Hạo chuyển động về phía trước, bắt gặp ngay Kiều Dương đang cười như mếu, mắt Kiều Chính Hạo khẽ nheo lại mang theo những viên đạn phóng thẳng vào người Kiều Dương, trong khi đó vẫn dịu dàng ôm Mạc Nhược Vũ trong lòng.
"Tôi nghe tin anh trai với chị dâu bác sĩ Kiều làm lành, còn tưởng giả, thì ra là thật" Một y tá tầm ngoài ba mươi thì thào lên tiếng, nhận được nhiều cái gật đầu tán thành.
"Bởi mới nói, anh trai bác sĩ Kiều đột nhiên lịch lãm hẳn, đều nhờ vợ anh ta đã thay đổi được, phụ nữ như vậy mới gọi là giỏi chứ" Một y tá khác góp ý kiến vào.
Khi tâm trạng bình ổn, Mạc Nhược Vũ mới buông tay ra, dáng vẻ đờ đẫn nhìn Kiều Chính Hạo, không chút căng thẳng hỏi: “Sao anh lại đến đây?"
"Đến bắt người" Kiều Chính Hạo gằn thấp giọng đe dọa.
Bạn đang đọc bộ truyện Yêu Thầm Vợ Cũ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Yêu Thầm Vợ Cũ, truyện Yêu Thầm Vợ Cũ , đọc truyện Yêu Thầm Vợ Cũ full , Yêu Thầm Vợ Cũ full , Yêu Thầm Vợ Cũ chương mới