Mưa bắt đầu nặng hạt, từng giọt to tròn rơi lộp bộp trên tán ô của Kiều Ly.
Người đàn ông cầm bó hoa hồng đỏ rực đang băng qua màn mưa trắng xoá bước về phía cô.
Cảm xúc của Kiều Ly lúc này không sao diễn tả bằng lời, vui sướng, hạnh phúc đan xen vào nhau rồi vỡ oà.
Cô run run đứng lên, ánh mắt chất chứa nỗi nhớ nhung da diết, nhưng khoảnh khắc khi cô chính diện nhìn thẳng vào mắt anh, tất cả mọi thứ bỗng chốc sụp đổ.
Khi đã yêu một người, cho dù người đó thay đổi như thế nào nhưng nếu còn tình cảm, chỉ cần nhìn vào ánh mắt liền nhận ra ngay.
Nhưng ánh mắt người đàn ông này nhìn cô lạ lắm, có triều mến, đau lòng nhưng không mãnh liệt như Thế Sơn.
Kiều Ly thảng thốt, hô hấp như bị ngưng trệ, kinh ngạc đến quên mất cả phản ứng, vết sẹo cô từng chê xấu xí kia đã biến đi đâu mất rồi.
Đây không phải là Thế Sơn của cô, không phải!
- Kiều Ly.
Sau 15 năm, Nghĩa chính thức được gặp lại cô bé hàng xóm năm xưa từng quấn quýt theo anh rủ chơi trốn tìm.
Hôm đó Nghĩa theo mẹ rời đi đột ngột nên không thể tạm biệt cô, cũng vì vậy mà Thế Sơn mới có cơ hội thân thiết với Kiều Ly dưới thân phận của em trai.
Định mệnh khéo se cho bọn họ những cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ và oái oăm, cả ba người đều nợ nhau một lời tạm biệt.
- Anh là ai?
Giọng nói xa lạ cùng vẻ mặt dè chừng của cô khiến Nghĩa hụt hẫng, bó hoa nghiêng về phía Kiều Ly nhưng cô không nhận.
- Anh là Nghĩa.
- Không phải, anh không phải anh Nghĩa, sao anh lại giả danh anh ấy chứ?
- Anh có thứ này muốn đưa cho em.
Chiếc ô Nghĩa đang cầm rơi xuống đất, bàn tay lấy từ trong túi quần ra một tấm ảnh đưa cho Kiều Ly.
Cô run rẩy nhận lấy, khoé môi mấp máy, niềm vui trong nháy mắt biến thành nỗi xót xa tuyệt vọng.
Trong ảnh hai đứa bé giống nhau như đúc đang nhìn cô mỉm cười, quần áo cũng cùng một loại, cô không thể phân biệt được đâu là người mình đang tìm kiếm.
Anh không đổi tên, vốn dĩ anh là Thế Sơn, không phải Nghĩa.
Là do cô tự áp đặt cái tên đó lên người anh, là do cô ngộ nhận cả thôi.
Kiều Ly suy sụp nhìn vào tấm ảnh rồi lẩm bẩm hỏi.
- Thế Sơn đang ở đâu? Làm ơn nói cho tôi biết anh ấy sao rồi?
- Anh ấy nhờ anh đưa bó hoa này cho em, đủ 99 bông.
- Xin anh nói cho tôi biết Thế Sơn đang ở đâu, tôi cầu xin anh đấy.
- Anh Sơn… mất rồi.
- Không….
Anh lừa tôi… anh ấy không chết, anh ấy hứa sẽ trở về với tôi mà… anh lừa tôi.
- Kiều Ly.
- Tránh ra… tôi không cho phép anh nói như vậy… Thế Sơn vẫn còn sống anh nghe rõ không hả?
Kiều Ly vùng vẫy gào lên, nước từ trên đỉnh đầu không ngừng xối vào người cô, cuốn trôi những giọt nước mắt lã chã trên khuôn mặt bi thương.
Bạn đang đọc bộ truyện Yêu Thương Tìm Lại tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Yêu Thương Tìm Lại, truyện Yêu Thương Tìm Lại , đọc truyện Yêu Thương Tìm Lại full , Yêu Thương Tìm Lại full , Yêu Thương Tìm Lại chương mới