Cuối tuần Kiều Ly nói muốn về quê ngoại, bố mẹ cô cũng muốn đi chung nhưng bận đám cưới của một người bạn nên không đi được.
Bà Hoà gọi điện trước cho em gái, nói hôm nay Kiều Ly về, chưa gì mọi người ở quê đã háo hức chào đón cô.
Vợ chồng bà Hoà tay xách nách mang lỉnh kỉnh đồ đạc đem ra cổng.
- Để chú Quang đưa con đi.
- Con thích đi taxi hơn.
- Mẹ gọi cho dì rồi, tới nơi phải gọi về cho bố mẹ yên tâm đấy.
- Vâng.
Kiều Ly chỉ đem theo mấy bộ đồ, vỏn vẹn trong chiếc balo nhỏ, chủ yếu quà bố mẹ cô gửi về quê mới nhiều, chất đầy hết ghế sau.
Cô không đi chung xe với Nghĩa mà hẹn anh gặp nhau ở nhà ngoại cô.
Mới 6 giờ sáng Nghĩa đã đi trước, Kiều Ly mới nửa đường thì anh đã tới nơi rồi.
Nghĩa đẩy cánh cổng đầy bụi bặm gỉ sét rồi đi vào trong, đám cỏ dại thừa cơ hội không có người ở mọc um tùm, che lấp cả cánh cửa gỗ lỏng lẻo không khoá.
Căn nhà như chìm trong sương mù, bụi bặm mạng nhện bám đầy.
Nghĩa ho sặc sụa rồi mở hết mấy cửa sổ ra, trong hai ngày tới anh không thuê nhà nghỉ mà sẽ ở đây.
Trong lúc đợi Kiều Ly đến, trước tiên anh phải dọn dẹp chỗ này.
Bà Duyên đang mong ngóng cháu gái nên ra cổng đứng chờ, thấy đám cỏ dại nhà kế bên đang rung rinh như bị ai chặt bỏ nên chạy qua xem thử.
- Ơ, cậu vẫn chưa về lại thành phố à?
- Cháu về hôm qua, mới quay lại sáng nay.
- Có phải cậu biết sáng nay Kiều Ly cũng về đúng không? Làm gì có chuyện trùng hợp thế.
- Vâng.
- Hai đứa mới gặp lại đã thân thiết như lúc trước rồi nhỉ, mà cậu định ở đây hả?
- Cháu định ở hai ngày.
- Có ở được không? Bỏ hoang lâu thế kia đồ đạc hỏng hóc hết rồi.
Thấy Nghĩa dọn một mình cũng tội bà Duyên liền nhiệt tình gọi con trai qua giúp anh.
Khi Kiều Ly đến nơi thì thấy dì đang đứng ở nhà hàng xóm nói chuyện ríu rít.
Bên đó làm gì nghe rất náo nhiệt, cô về cũng chẳng ai để ý.
- Con chạy về kéo ống nước nhà mình sang cho cậu ấy xịt hết bụi đi.
- Dạ.
Con trai bà Duyên chạy về thì thấy Kiều Ly xách đồ xuống xe liền mừng rỡ reo lên.
- Chị Ly về rồi này mẹ ơi.
- Đâu đâu, con bé về rồi à.
Nghĩa đang tỉa đám cỏ còn lại cũng ngẩng đầu lên, anh giống như mọi người, đều vui vì sự trở về của cô.
Nghĩa ngồi xuống chiếc ghế mới được lau sạch nghỉ mệt, bức tường nhà hàng xóm xây bê tông kín mít nên anh không được nhìn vào sân như lúc trước nữa nhưng nghe tiếng cô loáng thoáng.
- Bố mẹ con gửi gì mà nhiều thế?
- Lâu lắm gia đình con chưa về nên có ít quà biếu mọi người.
- Nhiêu quà này biếu cả xóm ấy chứ?
- Dượng đâu rồi dì?
- Ông ấy đi chợ rồi.
Lúc sáng mẹ con gọi xong phóng xe đi liền đấy, chả biết mua gì mà giờ chưa thấy về.
Mẹ con bà Duyên ra vô mấy lượt mới đêm hết quà vào trong nhà, tuy nhiên vẫn không quên qua giúp Nghĩa dọn nhà cho xong.
Kiều Ly cũng bị kéo đi, dì cô cứ tưởng hai người vẫn thân như lúc nhỏ, không biết có những mối quan hệ đã thay đổi rồi.
Thấy Nghĩa một tay dọn cỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, Kiều Ly có ý tốt nhắc nhở.
- Vai anh chưa khỏi, đừng làm nhiều quá.
- Ừ.
- Vai cậu ấy bị sao thế?
- Cháu bị tan nạn.
- Thế sao nãy giờ cậu không nói, mau mau đứng lên đi.
Nghĩa cười trừ, nụ cười của anh không giống Thế Sơn, chân thành và ấm áp hơn rất nhiều.
Nhưng Kiều Ly vẫn thích sự bất cần đời kia hơn.
Căn nhà nhìn qua đã giống có người ở, hồi trước Kiều Ly sang chơi chỉ đứng bên ngoài chứ chưa vào trong bao giờ.
Cô cũng muốn xem thử căn nhà từng gắn bó với Thế Sơn như thế nào.
Phòng khách đủ để kê một bộ bàn ghế nhỏ cũ kĩ, theo năm tháng chẳng còn thứ gì giá trị ngoài mấy tờ giấy khen ngả màu vàng ố trên tường.
Cô nheo mắt nhìn qua một lượt nhưng không nhìn thấy tên Thế Sơn, Nghĩ đứng ở cửa nói.
- Anh ấy chỉ học đến lớp 6.
- Thảo nào khi đó anh ấy lại bảo đi làm.
Cô cười nhẹ khi nghĩ tới cậu bé hay cáu kỉnh với mình, nếu chịu để ý kĩ cô sẽ thấy tính cách của hai anh em họ trái ngược nhau, nhưng khi đó cô còn quá nhỏ, chỉ nghĩ anh trai nhà hàng xóm giận mình không cho kẹo nên muốn nghỉ chơi.
- Cho em.
Nghĩa xoè tay ra, trong lòng bàn tay với đường sinh mệnh kéo dài rõ nét là hai viên kẹo bạc hà.
Kiều Ly ngây ra một lúc rồi cảm ơn nhận lấy.
Cô thích ăn kẹo, thích ngọt ngào nhưng vị bạc hà mát lạnh trong miệng khiến cô bừng tỉnh.
Sống mũi cay cay khi nhìn thấy một tấm ảnh để trên bàn trà, đây là thứ duy nhất về Thế Sơn trong ngôi nhà này còn sót lại nhưng cô chưa nhận ra anh.
- Anh ấy đứng bên trái.
Khi đó mẹ anh thường mua quần áo giống nhau cho hai anh em mặc, kiểu tóc cũng để y hệt, nhưng nếu để ý thì tấm ảnh nào anh Sơn không cười.
Nghĩa dừng một chút điều chỉnh tâm trạng rồi nói tiếp.
- Buổi chiều chúng ta đi thăm mộ anh Sơn được chứ?
- Được.
Mẹ con bà Duyên đã về trước, nhường lại không gian cho đôi trẻ lâu ngày ôn lại chuyện cũ, bà còn vui vẻ gọi cho chị gái, thuận miệng kể về chàng trai tên Nghĩa hồi trước hay chơi với Kiều Ly cho bà Hoà nghe.
Vợ chồng ông Luân có hai đứa con trai sinh đôi, nhưng mọi may mắn đều dành hết cho cậu em, tên Nghĩa được mọi người nhắc đến rất nhiều còn Thế Sơn thì không ai quan tâm.
Bạn đang đọc bộ truyện Yêu Thương Tìm Lại tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Yêu Thương Tìm Lại, truyện Yêu Thương Tìm Lại , đọc truyện Yêu Thương Tìm Lại full , Yêu Thương Tìm Lại full , Yêu Thương Tìm Lại chương mới