Kiều Ly ăn hết sạch một tô cháo đầy, bụng cô no căng nhưng chốc lát lại chuyển sang sốc hông, vẻ mặt hơi mất tự nhiên cười gượng gạo.
Thế Sơn để ý đến từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất của cô, thấy cô khó chịu đôi mày rậm cũng nhíu lại hỏi. - Sao thế? - Tôi ăn no quá… hình như bị sốc hông. - Đứng lên uống nước đi. Cô làm theo lời Thế Sơn, nhẹ nhàng tản bộ trong phòng.
Anh ta không dặn dò gì nữa, bưng tô cháo ra ngoài, đi đâu không thấy quay lại.
Kiều Ly ăn xong không có gì làm nên ngủ một giấc, mùi bạc hà mát lạnh trên gối khiến cô an tâm lạ thường, nhắm mắt một lát đã chập chờn chìm vào giấc ngủ say.
- Không ổn rồi anh Sơn.
Con nhỏ chúng ta đưa về là sinh viên, dưới bản đang tìm kiếm tung tích của nó, có cả bọn cớm, tối mai chúng ta không thể xuống bản được. - Đi đường vòng.
- Đoạn đường đó đang sạc lở, trời tối sẽ rất nguy hiểm. - Mày sợ chết từ bao giờ. - Em đang lo cho anh.
- Tao cần mày lo sao? - Thằng Vinh đang muốn chiếm địa vị của anh, chắc chắn nó sẽ không bỏ qua cơ hội này. Thế Sơn cười khẩy giơ họng súng đen ngòm lên thổi nhẹ, thái độ ngạo mạn không biết sợ là gì.
Anh ta đi theo lão Tư từ năm 16 tuổi, đến nay đã được 13 năm, muốn giành được sự tin tưởng của lão nào dễ như vậy.
Vinh chỉ mới gia nhập tổ chứ vài năm đã muốn thay thế vị trí của Thế Sơn, hắn ta tham vọng rất lớn nhưng hấp tấp sẽ bị nghẹn chết.
Thế Sơn căn dặn. - Mày lái xe tao đi chở hàng rồi đậu ở ngoài cổng, cứ để ở đó qua đêm. - Anh định… - Làm đi, đừng hỏi nhiều. - Dạ. Đàn em thân cận nhất của Thế Sơn cũng không đoán được anh ta muốn làm gì.
Mặt trời chậm rãi lùi về sau dãy núi, ánh nắng vàng vọt khiến cho cảnh vật ở đây thêm heo hút và vắng lặng hơn.
Tiếng động cơ xe máy rền vang làm Kiều Ly giật mình tỉnh giấc.
Cô nhìn quanh không thấy người đàn ông kia đâu, cửa sổ đang đóng kín mít không biết là ngày hay đêm.
Một giấc ngủ sâu không hề mộng mị khiến đầu óc Kiều Ly nhẹ bẫng, cô mệt quá nên chẳng lạ giường gì cả, trùm chăn ngủ ngon lành.
Trước khi rời giường cô xếp chăn gọn gàng, mấy sợ tóc dính trên gối cũng nhặt sạch sẽ.
Kiều Ly nhìn ra bên ngoài qua khe cửa sổ, một đám đàn ông cởi tr ần đang chuyển thứ gì đó từ trên chiếc xe bán tải xuống.
Cô nheo mắt, hình như là lá cây, nhưng nhìn kĩ lại thì hơi lạ.
- Nhanh lên, đói chết mất. - Xong chuyến này được chơi nửa tháng, bọn mày muốn chơi gái bản không? - Gái bản sao bằng gái thành phố của anh Sơn. - Mày thấy con nhỏ đó rồi à? Xinh không? - Xinh, trắng trẻo, ngực phải bằng từng này. - Đúng là gái thành phố có khác, vừa nhìn liền có hứng. Những lời cợt nhả tục tĩu cùng tràng cười bỉ ổi khiến Kiều Ly bực bội, cô không muốn nghe nên đi lại giường ngồi.
Kiều Ly ủ rũ nhìn chăm chăm vào tủ quần áo rồi lại ảo não hướng mắt cửa thở dài.
Anh ta đi đâu rồi, cứ thoắt ẩn thoắt hiện, thái độ cũng kì lạ, tự dưng lại đối xử tốt với cô.
Tối muộn Kiều Ly không đợi nữa mượn tạm một chiếc áo thun của Thế Sơn rồi đi tắm, chai dầu gội nam bất đắc dĩ trở thành sữa tắm, mùi hương này không quá nồng, lưu lại trên da cũng dễ ngửi.
Cô tắm lâu hơn lúc trưa, tỉ mỉ kì cọ, mùi phân chuột vẫn còn ám ảnh tâm trí Kiều Ly, cảm giác như cứ quanh quẩn đâu đây.
Kiều Ly tắm xong buồn chán hết đứng rồi lại ngồi, bụng cô bắt đầu tới giờ đánh trống.
Giờ này không biết bố mẹ và chị Nga có đang tìm cô không.
Trước giờ đi đâu cô cũng xin phép, lần này đột nhiên biến mất như vậy chắc mọi người lo lắm. - Ăn cơm. Giọng nói quen thuộc lại cất lên, Kiều Ly thở phào nhìn Thế Sơn mỉm cười, cô muốn gọi về nhà, chỉ có cách duy nhất là lấy lòng người đàn ông này thôi.
Thế Sơn đứng ngây ra ở cửa khi thấy Kiều Ly mỉm cười với mình, đã bao lâu rồi anh ta cũng không nhớ nữa, nhưng cảm giác lạnh lẽo trong tim đã được nụ cười của cô xoa dịu.
Kiều Ly nhìn vào tô cơm đầy ắp lúng túng nói. - Tôi không ăn cà rốt. - Ừ. - Chiều nay anh đi đâu vậy? - Cô hỏi làm gì? - Tôi không thấy anh nên… - Ăn đi. - Vâng. Cô không biết lúc nào anh ta đang vui, vẻ mặt cứ dửng dưng, thích thì trả lời không thì thôi.
Kiều Ly bưng tô cơm lại ghế ngồi, từ tốn gắp mấy miếng cà rốt bỏ qua một bên rồi lén nhìn thử Thế Sơn đang làm gì.
Hai má cô nóng ran, anh ta đang cởi áo, cơ ngực săn chắc vạm vỡ đập vào mắt cô, một vết sẹo từ hông trái kéo dài khiến Kiều Ly bị thu hút quên mất phải quay mặt đi.
Đến khi làn da màu đồng chỉ cách cô mấy gang tay, hơi thở nam tính phả ra trên đỉnh đầu Kiều Ly mới hoàn hồn bối rối.
- Rất xấu đúng không? - Không… không có. - Nhìn vào đây mà trả lời. Thế Sơn nắm tay cô đặt lên hông, sự động chạm mập mờ khiến cả hai đều xẹt qua những cảm xúc khác lạ.
Từng khối cơ săn chắc cứng như đá, da thịt nóng hầm hập đối lập hoàn toàn với lòng bàn tay mát lạnh của Kiều Ly.
Cô nuốt nước bọt, ngón tay khẽ di chuyển, sờ vào vết sẹo dài hồi hộp lên tiếng. - Vết sẹo này là sao vậy? - Bị chém. Cô rùng mình, bàn tay cứng đơ không biết có nên lấy xuống hay không, anh ta đang nhìn cô đăm chiêu, ánh mắt chứa đựng một sự dịu dàng đáng sợ.
Kiều Ly khẩn trương, lồng ngực như có ai đó đè nén, cảm giác ngột ngạt khó thở quá.
Mỗi người đều có một tín ngưỡng riêng, Thế Sơn cũng vậy nhưng anh ta sẽ không nói cho cô gái đối diện mình biết, tín ngưỡng của mình là cô.
Đến khi cánh cửa nhà vệ sinh khép lại rồi Kiều Ly vẫn ngồi ngây ra, vừa rồi người đàn ông đó xoa đầu cô, động tác rất ôn nhu nhưng chỉ một giây sau anh ta lại hờ hững quay mặt đi. Trong nhà vệ sinh treo một chiếc áo thun màu nâu đậm vẫn còn ẩm ẩm, lúc sáng Thế Sơn thay xong bỏ vào trong thau, đã có người giúp anh ta giặt nó.
Có những việc đang phát sinh khiến Thế Sơn không dám tin là thật, điển hình như việc gặp Kiều Ly ở đây, thậm chí cô còn giặt áo cho anh ta, bọn họ có thể sống hoà thuận như vậy cả đời được không? Có nên ích kỷ giữ cô bên cạnh, có nên giữ cô lại không? Thế Sơn đấm mạnh vào tường, cơn đau nhắc nhở anh ta rằng đó là điều không thể nào, giữ ở lại đây đồng nghĩa với việc Kiều Ly sẽ gặp nguy hiểm.
Dòng nước lạnh lẽo xối từ đỉnh đầu, bao bọc lấy tấm lưng vững chãi chi chít những vết sẹo mờ nhạt, Thế Sơn nhắm mắt, nhớ lại cái vuốt ve thẹn thùng khi nãy của Kiều Ly, cơ thể bỗng chốc nảy sinh phản ứng. Bên ngoài Kiều Ly chậm rãi ăn cơm, không biết anh ta tắm kiểu gì trong đó mà mãi chưa thấy ra.
Cô bỗng chú ý tới chiếc điện thoại trên giường, hai mắt sáng rực lên mừng rỡ.
Kiều Ly không chút chần chừ chạy tới cầm điện thoại lên nhưng loay hoay không mở được mật khẩu.
Đúng lúc cô định bỏ xuống thì cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, vẻ mặt thảng thốt của Kiều Ly không thể giấu đi đâu được.
Cô lắp bắp muốn giải thích. - Tôi… tôi thấy điện thoại anh… - Đây là cách nghe lời của cô sao? - Không phải… chỉ là… tôi sợ bố mẹ lo lắng nên muốn nhắn cho họ một tin rằng mình vẫn còn sống. Thế Sơn tức giận đi tới giật lấy điện thoại Kiều Ly đang cầm, thái độ hung dữ khiến cô hoảng sợ ngã ngồi lên giường.
- Cô muốn nhắn cho bố mẹ nói mình vẫn còn sống hay muốn báo công an đến đây? - Anh tin tôi đi, tôi không có ý định báo công an đâu. - Nực cười, cô không tin tôi lại muốn tôi tin tưởng cô? - Tôi sai rồi, tôi xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!