Khởi điểm vừa thấy mặt đã ầm ỉ cho tới bây giờ Trần Kiều mới đột nhiên trở nên yên tĩnh lại, Trần Nhu hiểu tỷ tỷ của mình, tất nhiên cũng biết đối với chấp niệm không muốn buông tay này với người thông minh tài trí như tỷ ấy nhất định sẽ nhanh chóng thông suốt mọi chuyện, cho nên nàng cũng không định đi tới làm phiền.
Tiếu Mẫn Chi từ sau khi khép mắt lại vẫn không mở ra, cũng không phản bác lại lời Trần Nhu nói.
“Tỉ Nguyệt tôi vẫn chưa hiểu tại sao bọn họ lại biến thành bộ dạng như thế này?” Thẩm Hàn Lạc nhìn ba người bọn họ vẫn không có bất cứ hành động gì, cuối cùng vẫn nhịn không nổi hỏi.
Trần Kiều và Trần Nhu đều thích Tiếu Mẫn Chi, nhưng hoàng đế bệ hạ lại muốn triệu Trần Nhu tiến cung, Trần Nhu vì có thể ở bên cạnh Tiếu Mẫn Chi đã dùng kế để Trần Kiều thế nàng.
Mà Trần Kiều ban đầu nghĩ người hoàng đế muốn tuyệt là mình, e sợ với uy tín hoàng gia nàng chỉ có thể thuyết phục mình vì an nguy cả nhà mà lựa chọn tuân chỉ tiến cung.
Tiếu Mẫn Chi lại cho rằng Trần Kiều bản thân thật sự muốn tiến cung, cho nên t đành chôn giấu tình cảm của mình giành cho Trần Kiều dưới tận đáy lòng.
Hơn nữa Trần Nhu dịu dàng chu đáo cũng làm y cảm thấy mình có thể bình bình đạm đạm cả đời như vậy với Trần Nhu, cho nên y mới cầu thân với Trần Nhu.
Vốn chuyện cứ như thế mà bình an tiếp diễn, nhưng lại không nghĩ tới Trần Kiều ơi trong hậu cung chịu đủ mọi thương tổn cùng suy sụp, mất đi con còn biết được chân tướng mình phải tiến cung.
Cảm giác không cam lòng cùng ganh ghét đâm chồi nảy lộc trong lòng nàng, cuối cùng dẫn tới bi kịch của Trần Nhu.
Điều trùng hợp là trước đêm hôn lễ Tiếu Mẫn Chi vẫn không có cách nào quên đi tình cảm của mình với Trần Kiều, y cảm thấy như thế là lừa gạt chính mình cũng như phản bội lại tình cảm sâu sắc của Trần Nhu đối với mình.
Cho nên lúc y quyết định nói rõ ràng với Trần Nhu lại không ngờ thấy được tình cảm bi kịch tỷ tỷ giết muội muội của mình.
Tiếu Mẫn Chi cực kỳ mâu thuẫn, một mặt không thể chấp nhận chuyện Trần Kiều thay đổi lớn như vậy, sự tàn nhẫn cùng vô tình ấy làm trái tim y trở nên nguội lạnh; một mặt lại không nỡ nhìn nàng đền mạng cho Trần Nhu… nhưng thực tế là hành động của y lại nhanh hơn suy nghĩ, chờ tới khi tỉnh táo lại rồi mới phát hiện Trần Kiều bị mình đánh hôn mê trên mặt đất, bởi vậy mới có sự kiện đạo tặc lẻn vào Trần gia.
Xong việc Tiếu Mẫn Chi không màn khuyên can của mọi người mà trực tiếp vào Tướng Quốc Tự, mọi người đều nói y vì vị hôn thê đã chết thương tâm quá độ, nhưng chỉ có y rõ ràng mình vì một người khác mà tuyệt vọng…
Một năm sau Tiếu Mẫn Chi kết thúc cuộc đời trong sự buồn bã ở Tướng Quốc Tự, nhưng y lại không nghĩ tới sau khi mình chết hồn phách lại bị Trần Kiều khoá lại ở bên người.
Lại nói tới Trần Nhu, nàng cả đời không làm chuyện xấu gì, chỉ có một chuyện mà khiến cuộc đời của ba người hoàn toàn thay đổi.
Nàng không hận Trần Kiều giết nàng, bởi vì sau đó nàng đã hiểu mình sai rồi.
Nếu lúc trước người tiến cung là mình, như vậy Trần Kiều và Tiếu Mẫn Chi sẽ có cuộc sống thật sự hạnh phúc, mà nàng cũng sẽ có cuộc sống hoàn toàn thuộc về mình.
Bởi vì trong lòng tràn ngập áy náy cùng hối hận, nàng không chọn cách đầu thai chuyển thế, mà chọn đứng chờ bên cầu Nại Hà, chờ trăm năm sau sau khi Tiếu Mẫn Chi cùng Trần Kiều đi ngang qua, sẽ tự mình nói lời xin lỗi với bọn họ, chỉ là nàng không nghĩ tới nói lại dài đăng đẳng tới ngàn năm sau.
“Tất cả đều là mệnh, mệnh nói có duyên nhưng không có phận mà thôi.” Doãn Tỉ Nguyệt sờ sờ gỗ được khắc hình hoa đào trong tay nhẹ nhàng nói: “Mọi thứ đều có số, cưỡng cầu là không được…”
“Tôi thấy chưa chắc, mưu sự tại nhân mà thành sự cũng ở con người.” Thẩm Hàn Lạc quay đầu sang nhìn người đứng bên cạnh mình: “Tôi cảm thấy bà người bọn họ nếu lúc trước có thể lấy hết can đảm nói rõ tâm tư của mình thì sẽ không tạo thành bi kịch sau này.” Mọi thứ đều giấu trong lòng, đối phương cũng không phải con giun trong bụng bạn, sao có thể hiểu được suy nghĩ của bạn được cơ chứ? Trời cao nếu đã ban tặng cho chúng ta ngôn ngữ cùng giọng nói, vì sao không biết quý trọng tận dụng những thứ được ban cho?
“Anh…” Nghe thấy Thẩm Hàn Lạc nói vậy Doãn Tỉ Nguyệt nhìn về phía hắn, thật lâu sau đó mới nói một câu: “Có lẽ thế…” nói xong lại thấy Thẩm Hàn Lạc nhẹ nhàng kéo kéo ngón tay của mình.
Doãn Tỉ Nguyệt không hiểu ý này muốn nói gì mà khó hiểu nhìn Thẩm Hàn Lạc, sau đó lại nghe thấy hắn nói: “Tỉ Nguyệt, tôi nếu thích một người nhất định sẽ không che giấu bất cứ chuyện gì, sẽ cho cậu ấy biết được cảm xúc thật sự của tôi, càng không có chuyện tạo ra một hồi bi kịch không có cách nào cứu chữa.”
“Phải không?” Doãn Tỉ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Hàn Lạc, giống như muốn thông qua ngũ quan của hắn cảm nhận được lời hắn nói có thể tin hay không, tuy nhiên cuối cùng vẫn gật đầu: “Hy vọng cảnh sát Thẩm có thể mau chóng đạt thành ý nguyện.”
“Cảm ơn!” Thẩm Hàn Lạc mỉm cười nói..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!