Trên đời này có rất nhiều chuyện đều không thể theo ý của mình, nếu cứ khăng khăng cố chấp thì không chỉ mình mà cả những người chung quanh mình cũng sẽ cùng chịu tội, nếu biết buông bỏ, vậy mọi thứ đều trở nên thật dễ dàng.
“Tỷ tỷ, Mẫn Chi, muội xin lỗi hai người chuyện trước đây, muội ở bên cầu Nại Hà chờ đợi ảo tưởng có một ngày sẽ được hai người tha thứ cho muội, nhưng lại…” Trần Nhu ngập ngừng tiếp tục nói: “Muội làm thế nào cũng không nghĩ tới hai người cuối cùng hồn phách đều không thể đi về địa phủ, muội…”
Nói tới đây Trần Nhu mới phát hiện Trần Kiều và Tiếu Mẫn Chi vốn không có nhìn nàng, hoặc sợ nói ra thì những câu nàng nói vừa rồi cả hai cũng không nghe vào được một chữ.
Doãn Tỉ Nguyệt nhìn Trần Nhu lắc đầu, nàng có chút khó xử cười cười sau đó đi về phía mình.
Chỉ thấy Trần Nhu đi tới trước mặt Doãn Tỉ Nguyệt thi lễ: “Đa tạ Tỉ Nguyệt đại nhân mang ta tới nơi này, chỉ là tiểu nữ còn có một thỉnh cầu mong đại nhân thành toàn.
”
“Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng chỉ là người nhận ủy thác mà thôi.
” Doãn Tỉ Nguyệt giơ tay ý bảo nàng đứng dậy: “Nhưng cái chuyện cô muốn nói kia tôi không làm gì được.
”
Trần Nhu nghe vậy ngẩng đầu: “Tỉ Nguyệt đại nhân, tỷ tỷ của ta chỉ nhất thời hồ đồ, tỷ ấy chỉ do quá yêu Mẫn Chi, cho nên mới trộm ‘Toả hồn’ đi, đại nhân cầu người giúp tỷ tỷ đi!”
Doãn Tỉ Nguyệt nhíu mày: “Trần Nhu chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, đều có quy luật.
Mặc dù Trần Kiều không biết gì nhưng cũng không thể vô tội, cô ta tự tiện nhốt hồn phách của Tiếu Mẫn Chi vào ‘Toả hồn’ khiến cho anh ta không thể tái sinh, quấy rầy quy luật của hai giới, tội này không thể tha.
“Đại nhân…” Trần Nhu nhìn Doãn Tỉ Nguyệt đầy mong đợi, hy vọng cậu ấy có thể sửa miệng.
Nhưng Doãn Tỉ Nguyệt chỉ lẳng lặng đứng đó không nói lời nào.
Trần Nhu thấy thái độ kiên quyết của cậu cũng biết nói nữa cũng vô ích: “Ta và tỷ tỷ là cùng một mẹ sinh ra, nếu ta nguyện ý thay thế tỷ tỷ chịu tội nơi địa phủ có thể hay không…”
“Xằng bậy—-“ Doãn Tỉ Nguyệt chưa từng nghĩ tới Trần Nhu sẽ quyết định như vậy: “Cô và cọ ấy là hai linh hồn khác biệt, cô thay cô ấy thế nào? Cô cho rằng Diêm Vương nơi địa phủ dễ nói chuyện?”
“Ta…” Trần Nhu cạn lời.
“Trần Nhu cô tự mình lưu lại cầu Nại Hà chờ ngàn năm không muốn luân hồi chuyển thế, không tới cưỡng chế mang đi đã là mở lòng với cô lắm rồi, nếu cô vẫn chấp mê bất ngộ như cũ không chịu uống canh Mạnh Bà, không chịu đi qua cầu Nại Hà cô sẽ hoàn toàn biến mất, đã hiểu chưa?” Doãn Tỉ Nguyệt nhìn linh hồn ánh sáng ảm đạm mà nhíu mày: “Trần Nhu đi theo quỷ sai chuẩn bị đầu thai đi!” Cậu vừa nói xong thì bên người Trần Nhu liền xuất hiện hai cái đầu trâu mặt ngựa, còn không để Trần Nhu nói tiếp đã bị mang theo biến mất ở trong kết giới.
“Tỉ Nguyệt cô ấy sẽ bị mang đi đâu?” Thẩm Hàn Lạc, người nãy giờ vẫn không thể hiểu rõ được đoạn hội thoại giữa Trần Nhu và Doãn Tỉ Nguyệt, chỉ nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, thật sự bị dọa sợ một tí, nếu không có Doãn Tỉ Nguyệt ở bên cạnh mình, hắn không chừng đã sớm chạy thật xa.
“Địa phủ…” Doãn Tỉ Nguyệt trả lời: “Sau khi xem Sổ Công Đức kiếp trước của cô ấy, Phán Quan quyết định nơi cô ấy sẽ đi.
”
“Phán Quan? Không phải Diêm Vương sao?” Thẩm Hàn Lạc nghi ngờ hỏi, hắn vẫn luôn nghĩ rằng thẩm phán là quyền lợi của Diêm Vương.
Doãn Tỉ Nguyệt liếc hắn một cái: “Anh chưa từng nghe ông chủ thì thường làm việc lớn à?” (Truyện của Lại Trùng Cung)
Tuy nhiên ngay sau khi giải quyết xong việc của Trần Nhu thì bên kia Tiếu Mịch Cầm lại hét to: “Học trưởng, học trưởng anh ta trở nên trong suốt rồi, trở nên trong suốt… làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Doãn Tỉ Nguyệt vội vàng nhìn lại, quả nhiên chỉ thấy thân thể Tiếu Mẫn Chi đã gần sắp biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!