"Trên người A Tứ có tổng cộng hai vết kiếm đâm làm bị thương, một vết
trên ngực và một vết trên cổ, vết thương gây tử vong hẳn ở trên cổ, thi
thể đã hoàn toàn đông cứng nên đoán chừng là đã chết từ đêm qua."
"Thế nhưng rõ ràng là chỉ cần một kiếm đã có thể lấy đi tính mạng, vậy mà hung thủ lại tốn tận hai đao."
"Như vậy thì hẳn là hung thủ có chút hoang mang."
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mười đầu ngón tay chặt chẽ đan xen đi ra sau
núi, hai người yên lặng nghe người bên cạnh phỏng đoán, "Sợ hắn chạy
mất."
"Ừm, đoán chừng A Tứ đã nghe thấy bí mật không nên nghe nào đó." Vương Nhất Bác vô thức xoa nhẹ cổ mình, "Thật ra thì không phải ai cũng sẽ giống như Chiến ca một đao đâm vào cổ họng."
Bước chân Tiêu Chiến ngừng lại, hắn lo lắng lên tiếng, "Bảo bảo..."
Vương Nhất Bác cười khẽ một cái tiếp tục dắt tay hắn đi về phía trước.
"Nhưng mà Chiến ca, ta luôn cảm thấy sự việc lần này với việc huynh bị thương có liên quan đến nhau."
"Tửu quán kia ta đã điều tra rồi, không có manh mối gì cả, mũi tên cũng là loại bình thường."
"Nói như vậy thì thật sự không còn manh mối nào." Vương Nhất Bác cúi đầu
nhìn đất, "Xem ra chỉ có thể bắt đầu từ chuyện của A Tứ. Chiến ca, một
lát nữa huynh đi cùng ta với Phồn Tinh một chuyến đi?"
Tiêu Chiến vuốt cằm nói, "Được."
"Bất quá, hình như ta cảm thấy lâu rồi không nhìn thấy Tiêu Ý thì phải?"
Lời vừa dứt bước chân Tiêu Chiến liền đột nhiên dừng lại. Vương Nhất Bác nhìn theo tầm mắt của hắn cũng dừng lại bước chân.
Tiêu Chiến nghiêng đầu nói khẽ vào tai thiếu niên, "Bảo bảo, đệ vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tìm đến tận cửa rồi."
"Chà, đây không phải là Thần Vương và tiểu thị vệ sao?" Ánh mắt Tiêu Ý châm
rãi rơi vào hai bàn tay đang trùng điệp của hai người, "Không nghĩ đến
huynh trưởng vậy mà... làm thần đệ kính nể không thôi."
Cảm giác
bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt, Tiêu Chiến liền trấn an vuốt nhẹ lên bàn tay đang để sau lưng của thiếu niên, lạnh lùng nói, "Nhị đệ, bổn vương
đã từng nói rồi, ngươi không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của
ta."
"Thần đệ nào dám can thiệp vào chuyện của huynh trưởng."
Tiêu Ý cười khẽ một tiếng sau đó liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, "Thần đệ
còn có việc, xin phép rời đi trước."
Tiêu Chiến nhíu mày nhìn bóng lưng hắn ta rời đi sau đó hướng Vương Nhất Bác nói khẽ, "Đi thôi."
Lúc hai người trở lại viện phủ thì vừa hay Trịnh Phồn Tinh đang cho mèo ăn, bé mèo vàng vừa nhìn thấy hai người đến liền nhào vào ngực Vương Nhất
Bác. Trịnh Phồn Tinh lắc đầu thở dài một cái rồi chầm chậm lại gần hai
người, "Vương gia, Nhất Bác."
Tiêu Chiến dắt người đi đến cái bàn đá bên cạnh ngồi xuống, vẫy tay cho Trịnh Phồn Tinh cũng lại ngồi.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, Vương Nhất Bác mở miệng nói, "Phồn Tinh,
bọn ta vừa ra sau núi kiểm tra, toàn bộ vết máu đã bị xử lí sạch sẽ,
ngươi nói một chút về tình huống lúc đó đi."
"Ta lúc đó cùng hai
người ở đại sảnh nhìn qua cũng không tìm thấy điểm khả nghi, thi thể hẳn là không bị động chạm qua. Nhưng một thi thể lớn như vậy lại có thể
thần không biết quỷ không hay di chuyển trong Vương phủ, huống hồ A Tứ
chỉ là một thị vệ nhỏ bé, cũng không cần thiết phải mạo hiểm như vậy."
Tiêu Chiến dùng đầu ngón tay khẽ gõ mặt bàn, "Đại sảnh trong khoảng thời
gian yến hội tổ chức cũng không có gì khác thường, đoán chừng là sau khi yến hội kết thúc mới xảy ra chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!