Lưỡi kiếm lóe sáng sắc lạnh dừng lại ngay trước cần cổ người kia, Tiêu Chiến chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hắn đã sơm phát hiện ra thân ảnh người nọ mang theo khí tức khắc nghiệt ám trầm nhưng hắn vẫn... có chút khó hiểu và dung túng.
Thân người thiếu niên bọc một tầng hàn khí đứng trước người hắn, khắp người y tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, đôi con ngươi ngày thường mang màu lưu ly nhàn nhạt thanh lãnh hôm nay đột nhiên trở nên xa lạ nguy hiểm, ánh mặt trời chiếu đến trường kiếm trong tay phản ra một tầng ánh sáng trên đầu mũi
kiếm.
"Mật hàm là ngươi viết."
Thanh âm nhè nhẹ truyền vào màng nhĩ, đôi lông mi Tiêu Chiến khẽ run rẩy, "Ừm."
"Tất cả đều là cái bẫy ngươi đặt ra."
"Đúng vậy."
Tiêu Chiến cụp mắt đứng dậy chậm rãi đi vòng qua bàn hai bước rồi dừng lại.
Bàn tay Vương Nhất Bác run lên một cái thật nhẹ, nhẹ đến nỗi dường như
không ai có thể nhìn thấy, sau đó bàn tay liền nắm chặt chuôi kiếm, theo động tác của người kia mà lùi lại mấy bước, mũi kiếm vẫn kiên trì dựng
trước cổ họng đối phương.
"Ta quả thật ngay từ đầu đã muốn lợi
dụng đệ." Tiêu Chiến nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của thiếu
niên, ánh mắt hắn hắt lên một tầng nhu hòa, "Nhưng ta không phải hoàn
toàn muốn lợi dụng đệ."
"Tâm ta duyệt đệ, có trời đất chứng giám."
"Ngay từ lúc nhìn thấy đệ thoáng qua Nam Phong lâu ta đã nảy sinh hứng thú với đệ."
"Ngay từ đầu ta và Hoàng Thượng đã nói rằng muốn lợi dụng thế lực ám các của
đệ, vì thế mà ta đã sắp đặt mọi chuyện, chỉ vì muốn đến gần đệ."
"Ta đã nghĩ rằng đệ thông minh như vậy ắt sẽ đoán được mục đích của ta."
Vương Nhất Bác lạnh lùng mở miệng, "Nhưng ta lại không ngờ rằng ngươi sẽ tàn nhẫn như vậy, để ta tự tay muốn giết chết ngươi."
"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con." Tiêu Chiến cười khẽ một tiếng,
"Nhưng sau đó ta liền phát hiện, ta không đành lòng lợi dụng đệ."
"Ta đã từng nói, Tiêu Chiến mãi mãi sẽ không bao giờ làm tổn thương Vương Nhất Bác."
Bàn tay nắm kiếm của Vương Nhất Bác bỗng siết chặt, sau đó y khàn giọng nói, "Tiêu Chiến, rút kiếm."
Nhìn thấy gương mặt Tiêu Chiến xẹt qua nét ngạc nhiên y liền lặp lại một lần nữa, "Rút kiếm!"
Đôi mắt Tiêu Chiến chìm nặng xuống, một lúc lâu sau mới từ kệ gỗ đàn hương
bên cạnh rút ra một thanh trường kiếm, phi thân theo y ra ngoài đình
viện.
Áo trắng thanh lãnh, thanh y ôn nhuận, trường kiếm sắc bén
xé gió lao đến. Khí tức thâm trầm lạnh lẽo bao bọc hai con người, Vương
Nhất Bác nhìn chằm chằm đôi con ngươi màu mực của người kia một thoáng
liền rút kiếm.
Động tác của thiếu niên cực kì nhanh gọn, mỗi một
kiếm tung ra đều cực kì hung ác, kiếm khí khắc nghiệt đến nỗi bộ y phục
theo động tác của y mà không ngừng nhảy múa, vô số tàn lá rụng cũng bay
lên tứ tung.
Một đạo kiếm quang lóe qua mắt, Tiêu Chiến xuất kiếm ngăn lại một đòn trí mạng lui về sau mấy bước, hắn còn chưa kịp đứng
vững thì lưỡi kiếm lạnh lẽo kia lại một lần nữa vung đến. Hắn hơi híp
mắt lại, ngưng thần tránh một kiếm nữa ngả người về phía sau.
Quá mức tàn độc.
Từng chiêu từng chiêu xuất ra như ẩn chứa cơn thịnh nộ của chủ nhân, theo
động tác của thiếu niên mà vạch phá không khí, cây cối xung quanh ào ào
rung động, một đám thị vệ liền hớt hải chạy đến.
Trịnh Phồn Tinh dẫn đầu hô to, "Vương gia!"
Tiêu Chiến cắn răng nhảy lên nóc nhà nói với đám thủ vệ, "Không ai được phép động thủ."
Hắn còn chưa dứt lời Vương Nhất Bác đã đuổi tới nơi, Tiêu Chiến điểm nhẹ
chân lên mái hiên lấy thoái làm thủ, dây dưa với thiếu niên thành một
đoàn.
Mấy chiêu qua đi, Vương Nhất Bác tựa như phát điên ra sức
vung kiếm đến chỗ Tiêu Chiến, đao kiếm ma sát chạm vào nhau, y mở miệng
nói, "Tiêu Chiến, không được tránh ta!"
Tiêu Chiến nhìn đáy mắt
phức tạp của người nọ đột nhiên có chút luống cuống. Ngọn lửa trong lòng thiếu niên dường như còn mang theo vài tia khẩn cầu và tức giận, tựa
như muốn thiêu rụi tâm can day dứt của hắn.
Tâm hắn khẽ động một
cái, cổ tay thành thục xoay một vòng đem Vương Nhất Bác bức lui về sau,
trường kiếm trong tay siết chặt đến không tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!