Ánh trăng thanh u rơi trên bệ cửa sổ, gió lạnh bên ngoài thổi vào tàn
cây vang lên âm thanh sàn sạt. Tiêu Chiến lẳng lặng nằm trên giường nhìn chiếc bóng mơ hồ của song cửa sổ, tâm tư dần dần bay loạn nơi xa.
Hôm nay trời trở lạnh hơn mọi hôm, lúc chạng vạng tối còn rơi một trận
tuyết nhỏ bay lả tả, hắn nhìn dòng người ùn ùn kéo đến nhưng trong tâm
chỉ tồn tại một bóng người.
Không biết Vương Nhất Bác ở trong đại sao thế nào, có ai khi dễ y hay không, cho dù y đã dặn hắn không cần lo lắng nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy đáy lòng trống rỗng.
Hắn thật sự rất nhớ y.
Tiêu Chiến khẽ thở dài một hơi, một đạo âm thanh rất nhỏ khác đồng thời xuất hiện, hắn vội vàng nhắm chặt mắt, nghiêng đầu lắng nghe âm thanh ngoài
cửa.
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, hai mắt Tiêu chiến bỗng
nhiên mở bừng, hắn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đưa hai tay siết
cổ đối phương, áp sát kẻ vừa đến lên bức tường cách đó không xa.
Đến khi nhìn rõ mặt của đối phương hắn mới cười lạnh một tiếng, nói, "Tiêu Ý, quả nhiên là ngươi."
Tiêu ý bị Tiêu Chiến gắt gao siết chặt cổ khó mà trốn thoát, gã không thể
làm gì khác hơn ngoài việc rút cây chủy thủ bên hông ra kề lên cổ người
kia, gã ta trầm giọng nói, "Buông tay, nếu không ta sẽ giết ngươi."
Tiêu Chiến cười khẽ một tiếng, "Ngươi sẽ không giết ta."
Tiêu Ý nguy hiểm híp hai mắt, "Sao ngươi bảo đảm ta sẽ không giết ngươi?"
"Từ khi Nhất Bác bị trúng tên ta đã bắt đầu nghi ngờ ngươi, ngươi không hề
hạ độc trong tiễn vì căn bản là ngươi không muốn ta phải chết." Tiêu
Chiến nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bụng gã, vừa hay chạm đến một chiếc bình nhỏ,
"Lén lút mang theo thuốc giải đến, hẳn là cũng vì không muốn ta chầu
trời đi?"
Tiêu Ý trong tối khẽ nhếch môi, gã không nói gì nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến buông lỏng bàn tay đang giữ chặt cổ của Tiêu Ý ra, sau đó lại
nhanh nhẹn chụp lấy cổ tay bắt gã phải buông chủy thủ trong tay xuống,
hắn lừ mắt nói, "Tiêu Ý, nói cho ta biết, tại sao?"
"Thần Vương, trên đời này làm gì có nhiều lí do như vậy, ngươi đừng tự mình đa tình."
"Tiêu Ý, từ khi còn nhỏ ngươi đã luôn vụng trộm đi sau lưng ta, những món đồ
chơi và mứt hoa quả kia cũng là ta đặc biệt để lại cho ngươi. "
"Ta không biết từ lúc nào mà cái đuôi nhỏ ngày ngày đi sau lưng ta đã biến
mất, ngươi dần dần xa cách ta, nhưng ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng, có một
khoảng thời gian quan hệ giữa ta và ngươi dần dần tốt lên, nhưng cuối
cùng không hiểu tại sao lại mỗi người một ngả."
"Tiêu Ý, đã đến
nước này rồi, ngươi có nỗi khổ tâm gì thì có thể nói ra, hoặc không..."
Tiêu Chiến trầm mặc một chốc rồi tiếp tục, "Tội thông đồng, lén lút qua
lại với ngoại bang chỉ có một con đường chết."
"Ngươi không sợ chết, nhưng còn mẫu thân của ngươi thì sao? Các ngươi đã mất
công chuẩn bị tỉ mỉ cẩn thận như vậy, chắc chắn không phải chỉ đơn giản
muốn giết ta."