Ngoài điện tiếng gió thổi vi vu mang theo vài chiếc lá rơi rụng, không
gian yên lặng bao trùm cả thế gian. Trong điện một mảnh vắng lặng, bậc
thang làm bằng gỗ lim cổ xưa chạm khắc đủ loại hoa văn phức tạp làm lộ
ra mấy phần trang nhã nghiêm khí, đám người đứng ở dưới đài nhìn chăm
chú vào thân ảnh thanh tú của thiếu niên.
Vương Nhất Bác đem chiếc đĩa trong tay thả vào chậu đồng, nước trong chậu hiện lên vài gợn sóng rồi dần dần chuyển sang màu đen.
Bẩm Hoàng Thượng, chiếc đĩa này đã được tẩm độc dược qua, chỉ cầm điểm tâm dính vào thì sẽ bị trúng độc."
Hoàng Đế ngồi trên long ỷ chạm trổ tinh xảo cúi đầu nhì đám người, "Bây giờ
thị vệ hạ độc đã trốn khỏi Vương phủ, trẫm sẽ cho hạ lệnh đuổi bắt.
Nhưng Vân phi và đứa con của nàng lén lút thông đồng với ngoại bang, lại thêm việc mưu hại Vương gia, chứng cứ đã vô cùng rõ ràng, tội này đáng
chết."
"Hoàng Thượng tha tội!" Vân Bùi Cảnh quỳ xuống nắm lấy góc áo Tiêu lão Vương gia, "Vương gia, thần thiếp một lòng một dạ với
người. Thần thiếp quả thật lúc bắt đầu có ý đồ khác với Vương gia nhưng
sau đó thần thiếp đã loại bỏ ý định này. Nhưng bọn họ uy hiếp ta, nếu ta không chịu giúp bọn họ thì bọn họ sẽ đe dọa đến Ý, thần thiếp dưới tình thế cấp bách mới không cẩn thận hành động bất chính, Vương gia người
cứu Ý được không? Hãy cứu thằng bé đi, thằng bé vô tội!"
Tiêu lão Vương gia khẽ thở dài một tiếng, thất vọng hất tay nàng ra, ông hướng
đến Hoàng Đế chắp tay thi lễ, "Mong Hoàng Thượng định đoạt."
Lời
vừa dứt cũng là khi Vương Nhất Bác bước lên một bước nhỏ, y cúi đầu chắp tay hành lễ, "Hoàng Thượng, tiểu nhân to gan xin Hoàng Thượng nghe tiểu nhân nói một lời."
Hoàng Đế nhíu mày nhìn Tiêu Chiến rồi lại nhìn y, "Nói."
"Tin tức Thần Vương tỉnh lại người ngoài không biết, nếu ta đoán không sai
thì phía bên ngoại bang rất nhanh sẽ có động tĩnh, hai mẫu tử Vân phi
vốn đã quen thuộc với ngoại bang nên giữ bọn họ lại có thể giúp ích cho
việc diệt trừ ngoại bang của Hoàng Thượng. Cho nên tiểu nhân to gan, xin Hoàng Thượng miễn cho bọn họ tội chết."
Đáy mắt Tiêu Chiến lóe
lên một tia kinh ngạc, sau đó hắn cũng bước tới nửa bước nói tiếp,
"Hoàng Thượng, nếu hai người bọn họ có thể góp chút sức lực thì đợi đến
khi mọi việc kết thúc hãy tính toán cũng không muộn."
"Thần Vương, ngươi không sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho ngươi sao?"
"Nếu bọn họ gây bất lợi cho ta, ta sẽ đích thân kết liễu bọn họ."
Hoàng Đế nhìn lướt qua đám người, hắn ta suy nghĩ một lát mới mở miệng, "Thần Vương, chuyện này giao cho ngươi xử lý, đừng làm trẫm thất vọng. Người
đâu, nhốt hai kẻ này vào."
Lời còn chưa dứt, một vị công công đã vội vã tiến vào trong điện.
Hoàng Đế có chút không vui liếc mắt nhìn kẻ vừa tới, hỏi, "Hà công công, tạ sao lại hốt hoảng như vậy?"
"Bẩm Hoàng Thượng, biên cảnh báo tin ngoại bang đã mang theo xe pháo và binh lính đến biên giới, khí thế vô cùng hung hãn."
"Xe pháo?" Hoàng Đế lập tức nhíu mày, "Lập tức phái Hà tướng quân mang theo binh lính viện trợ, chuẩn bị nghênh chiến. Ngoại trừ Thần vương, tất cả những người khác đều lui ra đi."
Vương Nhất Bác nghe vậy liền đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, nói khẽ, "Ta ở bên ngoài chờ huynh."
"Được." Tiêu Chiến gật gật đầu nhìn bóng lưng y biến mất ngoài cửa điện, hắn
chợt quay đầu nhìn Hoàng Đế, "Hoàng Thượng, ngươi có chuyện tìm ta?"
"Tiểu thị vệ của ngươi rất hiểu ngươi."
Tiêu Chiến cười cười, "Hoàng Thượng chắc hẳn không gọi ta lại chỉ vì nói những chuyện này đâu nhỉ?"
"Bọn chúng hành động nhanh hơn dự đoán." Hoàng Đế bỗng nhiên nghiêm mặt,
"Huynh trưởng, ngươi vừa rồi cũng đã nghe, ngoại bang đã chế tạo được xe pháo, trận chiến này không dễ dàng."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!